Giai đoạn con trẻ bước vào tuổi dậy thì nhiều khi giống một “cuộc nổi loạn nhỏ” trong mỗi gia đình: trẻ trở nên lì lợm, chống đối, phản kháng mọi lời khuyên của cha mẹ. Ẩn sau những hành vi ấy không hẳn là sự ngang ngạnh, mà là cảm giác bị áp đặt, thiếu cảm giác được lắng nghe, thiếu không gian để khẳng định cái tôi. Vì vậy, khi cha mẹ càng siết chặt, trẻ càng cố gắng vùng vẫy. Hệ quả là khoảng cách dần lớn lên: từ những trận cãi vã thường nhật, đến sự im lặng lạnh lùng, để rồi tình cảm giữa bố mẹ và con cái trở nên xa cách. Những bức thư giữa người mẹ và con gái 14 tuổi không chỉ kể lại nỗi giằng xé của con khi phải sống trong “chiếc áo giáp chống đối”, mà còn soi chiếu hành trình của cha mẹ: từ chỗ bất lực, bế tắc, cho tới khi học cách thay đổi. Đó là đặt những áp lực xuống, lắng nghe nhiều hơn, bắt đầu cuộc trò chuyện bằng những câu hỏi thay vì lời quở trách, thấu hiểu thay vì phán xét. Chính trong sự thay đổi ấy, đứa trẻ mới dám gỡ bỏ lớp vỏ cứng đầu, trở về là một đứa con đang khao khát yêu thương. Sự bướng bỉnh không phải là kẻ thù, mà là lời kêu cứu vụng về và cha mẹ nào nhận ra điều đó sớm, sẽ tìm thấy con đường đồng hành và kết nối bền chặt với con.
TÂM THƯ GỬI TRAO GIỮA CHA MẸ VÀ CON CÁI
Tâm thư gửi mẹ 01: Chiếc áo giáp và trái tim non dại
Hồi đáp của mẹ 01: Lắng nghe con, mẹ cũng mong con lắng nghe mẹ
Tâm thư gửi mẹ 02: Giữa nghiêm khắc và yêu thương
Hồi đáp của mẹ 02: Gần nhau hơn, từng chút một
Tâm thư gửi mẹ 03: Những cuộc nổi loạn âm thầm
Hồi đáp của mẹ 03: Lắng nghe cũng là sức mạnh
Tâm thư gửi mẹ 04: Khi im lặng cũng là một cách trả lời
Hồi đáp của mẹ 04: Tiếng nói giữa trái tim
Tâm thư gửi mẹ 05: Con là con, và con cũng là của mẹ
Hồi đáp của mẹ 05: Con là chính mình, và vẫn là con của mẹ